Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Vì sao từ nhân viên trông kho, tôi được lên làm trưởng phòng quản lý 50 người

Để mưu sinh, tôi làm đủ nghề để sống, trong đó có làm nhân viên thời vụ tại một công ty kho vận nhỏ. Làm thời vụ lãnh lương theo tuần, ăn theo sản phẩm, lúc đó một tuần chỉ nhận được khoảng 800-900.000 đồng.
Có lẽ vì cơ duyên, tôi dần dần theo ngành kho vận. Từ một vị trí thời vụ, tôi trở thành nhân viên chính thức. Năm vừa mới ra trường cho đến nay, tôi đã có được vị trí trưởng phòng, trưởng bộ phận của một công ty nước ngoài lớn.
Có được ngày hôm nay, tôi nhận thấy bản thân đã cố gắng và học hỏi rất nhiều. Từ một người không có kinh nghiệm, không có bằng cấp chuyên ngành, tôi đã trở thành một người quản lý của gần 50 người.
Bước ngặt lớn nhất của cuộc đời tôi là vào năm 25 tuổi. Tôi được bước chân vào công ty hiện tại – một công ty nước ngoài lớn ở tại Việt Nam. Mặc dù lúc đó, tôi đã có kinh nghiệm về kho vận nhưng khi ở công ty lớn này, những kinh nghiệm đó vô cùng ít ỏi.
Tôi luôn có mặt ở công ty 6h sáng (quy định công ty là 8h mới làm việc) và ra về lúc 7, 8h tối. Từ một nhân viên nhỏ (có thể nói không quan trọng lắm) mà tôi từng bước phấn đấu đi lên bằng chính thực lực của mình.
Trong những cuộc họp lớn nhỏ, sếp đều bắt tôi tham gia cho ý kiến xây dựng. Lúc thì họp chiến lược, sản xuất, lúc thì training cho toàn bộ leader trong toàn quốc về quy trình. Tôi cũng phải xem báo cáo tình hình bán hàng và quyết định những con số cho nhà máy sản xuất.
Có thể tôi may mắn, được sếp người nước ngoài cho đi công tác tại các nhà máy sản xuất để học hỏi quy trình và vận hành các sản xuất. Dần dần sếp cho tôi tiếp xúc từng mảng một của hệ thống Supply Chain (quản lý chuỗi cung ứng) và điều quan trọng là tôi cực kỳ đam mê với mảng này.
Trong 3 năm tôi đã trở thành trưởng phòng, mặc dù trong nhóm có những anh chị kinh nghiệm làm việc nhiều hơn tôi, nhưng tôi lại được sếp tin tưởng và trọng dụng. Tôi thật sự cảm thấy những cố gắng của mình đã được đền đáp (mặc dù cũng bị các anh chị trong nhóm đố kỵ, ghen ghét).
Ngày được trở thành trường phòng, sếp tôi chỉ nói với tôi một câu đơn giản: "Trong tất cả các quản lý thì quản lý con người chính là khó nhất". Tôi nhận thấy cuộc đời này sẽ không bao giờ theo ý của mình. Tôi luôn tâm niệm cuộc đời "lên voi xuống chó" là chuyện bình thường, cho nên không cần phải buồn khổ.
Thay vì, khóc lóc thì bạn hãy xem lại, trong cái thất bại đó, mình đã học được những gì, đang thiếu sót cái gì và một điều quan trọng là hãy nên tự nhủ: Mọi cố gắng rồi sẽ được đền đáp.  
Tôi vẫn tự nhủ rằng, cuộc sống này vẫn luôn luôn thay đổi, vẫn phát triển, nếu mình không học hỏi, không tự thay đổi thì sẽ bị lùi lại. Vì thế, sau giờ làm việc tôi luôn tự học thêm ngoại ngữ.
Bởi sếp tôi là người nước ngoài, không nói tiếng Việt và tiếng Anh nhiều được nên tôi đang cố gắng học thêm ngôn ngữ của sếp (mặc dù công việc có phiên dịch). Nếu thành thạo được ngôn ngữ, tôi sẽ học thêm tiếng Nhật.
Trong thâm tâm tôi chưa bao giờ xem cái hành động bỏ thi tốt nghiệp ngày xưa là điều đúng đắn. Tôi xem đó là sự sai lầm của tuổi trẻ mà tôi mắc phải và cũng chưa từng xem nhẹ việc bằng cấp. Mặc dù khi tôi trúng tuyển ở công ty chỉ yêu cầu nộp các giấy tờ như sơ yếu lý lịch, giấy khám sức khỏe... chứ chưa hề yêu cầu nộp bằng cấp và lương bổng cũng chỉ thỏa thuận với nhau.
Nếu có thể làm lại, tôi sẽ không bỏ thi tốt nghiệp. Còn nếu không thể, chắc chắn tôi sẽ cố gắng đi học để có một cái bằng cấp. Tôi học không phải vì để đạt được vị trí cao hơn, không phải vì cho đẹp cái hồ sơ xin việc mà chỉ vì cho một điều gì đó mà tôi cảm thấy thiếu sót. Chắc chắn tôi sẽ cố gắng học tập cũng như đã và đang cố gắng trong công việc.
Đỗ Minh Trường

0 nhận xét :

Đăng nhận xét